Vừa cho mẩu bánh mỳ, cô bé rách rưới đã bẻ đôi cho đứa bé khác

Vừa cho mẩu bánh mỳ, cô bé rách rưới đã bẻ đôi cho đứa bé khác

Một điều chắc chắn là xã hội càng phát triển thì khoảng cách giữa giàu và nghèo luôn rõ rệt, chẳng thế mà trong mỗi chúng ta không xa lạ gì cái việc cứ bước ra cửa là sẽ bắt gặp nhiều cảnh đời bất hạnh đi ăn xin rồi nhặt thức ăn trong thùng rác để sống qua ngày. Ngày hôm đó khi vừa tan ca trên đường về nhà tôi bắt gặp một đứa bé gái tầm 5 tuổi ăn mặc rách rưới cầm một ông bơ để xin tiền, có lẽ nhìn cảnh đó nhiều người sẽ thương tâm và cho một ít tiền. Vậy nhưng lúc đó nhiều người bước ngang qua những vẫn không ai ngó ngàng đến đứa bé tội nghiệp…

Đoán chắc bé đã nhịn đói cả ngày nên tôi tiến lại gần cho một ít tiền, vậy nhưng đúng lúc đó thấy một người phụ nữ tiến lại gần tôi rồi nói…

– Cô cho chúng nó làm gì, chúng nó giả vờ cả đấy. Bố mẹ lười lao động nên bắt con ra ngoài đóng ăn xin để lừa thiên hạ đây mà. Trẻ con bây giờ chúng nó ranh ma lắm….tiền của đâu mà cho chúng nó mãi.

– Nhưng nhìn chúng đói lả đi rồi….chắc cả ngày chưa ăn nên….._ Tôi nói

– Chúng nó đang diễn cả đấy…..Cô cho một lần thì lần sau kiểu gì chúng nó cũng đợi ở đây để xin tiếp.

Nghe câu nói ấy tôi cảm thấy chột dạ, vì thú thật trước đây tôi cũng có giúp đỡ mấy người nghèo khó nhưng sau đó mới biết được rằng họ toàn giả vờ đóng nghèo để lấy lòng thương của mọi người. Thế là tôi cũng từ bỏ luôn cái ý định giúp đỡ cô bé 5 tuổi ấy. Vậy nhưng cái điều đáng nói những ngày sau đó tôi vẫn thấy hình ảnh cô bé rách rưới ngồi bên gốc cây để xin ăn, nhưng cái điều khác lạ ở đây là bây giờ có tận 2 đứa bé chứ không phải một như những ngày khác.

 

( ảnh minh họa )

Chẳng suy nghĩ gì nhiều lúc đó tôi chỉ cho rằng chắc cô bé 5 tuổi kia kéo thêm bạn để ăn xin được nhiều hơn. Thế nhưng ngay tối hôm đó trời mưa tầm tã, đang phóng xe thật nhanh để không bị ướt thì tôi vẫn thấy hai đứa bé kia ngồi tựa gốc cây người ướt sũng.

– Sao cháu còn ở đây?? Phải bảo bố mẹ đến đón về đi chứ?? Trời mưa to rồi mà…

Cô bé không nói câu gì chỉ nhìn tôi rồi khẩn khoản cầu xin…

– 2 ngày nay cháu chưa có gì bỏ vào bụng, cháu đói lắm….cô có thể bố thí cho cháu một ít thức ăn được không?? Thức ăn thừa cũng được….xin cô.

Nhìn ánh mắt đó tôi biết chắc chắn cô bé nói thật chứ không phải đóng kịch như người phụ nữ kia nói. May thay trong túi còn chiếc bánh mỳ tôi vội vã đưa cho cô bé ăn tạm, cứ tưởng đang đói thì nó sẽ ăn ngấu nghiến ai dè nó bình thản bẻ đôi chiếc bánh mỳ rồi đưa cho đứa bé bên cạnh. Giây phút đó khiến tôi kinh ngạc vô cùng….

– Cháu nói đang đói cơ mà….sao lại không ăn mà cho bạn thế kia??

– Cháu đói lắm….muốn ăn hết chiếc bánh đó….nhưng bạn ấy cũng đói như cháu. Hơn nữa cháu nghèo nhưng bạn ấy mồ côi cả bỗ lễn mẹ nên chắc chắn khổ hơn cháu?? Mấy hôm nay bạn ấy không được ăn bị mọi người đánh đập nên cháu rủ bạn ấy đến đây ngồi với cháu..Ở đây mọi người sẽ không đánh đập.

– Bạn kia mồ côi cả cha lẫn mẹ….vậy còn cháu bố mẹ ở đâu mà lại không đón cháu về để cháu khổ cực như thế này.

– Bố mẹ cháu mất rồi ạ.

– Mất rồi ư??

– Vâng thưa cô, cháu ở cùng với bà ngoại. Bà cháu già lắm không đi làm được nữa…..cháu ít ra còn có bà ngoại..chứ bạn ấy không có ai cả. Cháu đã xin bà đưa bạn ấy về ở cùng, hàng ngày hai đứa đi ăn xin. Tối về ngủ trong căn nhà ve chai với bà ngoại. Cháu không nói dối cô đâu…..cháu không phải giả vờ nghèo để đi ăn xin….