Vợ mày đây á? Trông quê thế! chồng không thẹn mà cười tươi: Ừ, vợ tao đấy, cô ấy quê nhưng tuyệt lắm

Vợ mày đây á? Trông quê thế! chồng không thẹn mà cười tươi: Ừ, vợ tao đấy, cô ấy quê nhưng tuyệt lắm

- Họ sống được, mình sống được, anh đừng lo gì cả.

Nói là làm, Mơ bắt đầu đi buôn với một cái xe đạp. Cô ra chợ buôn đủ thứ, từ rau cỏ, hải sản cho đến thịt thà. Vốn nhanh nhẹn lại nghĩ thương chồng, nhà chẳng có gì ăn nên Mơ siêng năng lắm. Hồi đó mỗi ngày Mơ đều cắm mặt đạp xe, buôn chỗ này, bán chỗ nọ. Cũng may là nhờ vậy nên cuộc sống của hai vợ chồng cũng đỡ khổ. Tiền đi buôn, Mai dùng mua thức ăn, trả tiền thuê nhà.

Được 2 năm thì Nam xin được việc làm, thu nhập cũng tạm ổn. Lúc đó, Mơ chuyển sang buôn hải sản. Những ngày bầu to vượt mặt, cô vẫn cứ bán mặt ở chợ để lấy tiền nuôi cả gia đình. Nam lúc đó để giành tiền để mua nhà. Nhờ tính toán hợp lý nên cuối cùng sau 5 năm chật vật ở thành phố, hai vợ chồng cũng đã mua được một căn hộ. Lúc đó, cuộc sống của hai vợ chồng mới tạm ổn.

Nam dần dần được lên chức. Từ phó phòng rồi lên trưởng phòng. Mơ không được học hành tử tế nên chả xin được việc gì, cô cứ bán mặt ở chợ như thế nên nhan sắc cũng không được xinh đẹp cho lắm.