Vạn lần cảm động vẫn chịu thua một lần rung động…

Vạn lần cảm động vẫn chịu thua một lần rung động…

Có người đã từng nói với em, yêu, cơ bản trên đời này đã là một bản năng. Và tình yêu, cũng chẳng hề có định nghĩa nào cho vừa, bởi lẽ nếu có thì 7 tỉ người vội vã lướt qua trên nhân gian này, âu không phải gặm nhấm đau lòng vì nhau.. Chỉ tiếc là cái bản năng ấy, bằng đủ mọi cách trên đời, em luôn ra sức loay hoay để kìm hãm nó.

Vì em biết, câu chuyện tình đẹp đẽ này của hai ta khi được viết nên, ngay từ phút ban đầu tạo hóa chỉ ưu ái cho mình em một vai nữ phụ đầy nghiệt ngã. Thật buồn cười, em đã cùng anh đi ngần ấy chương của cuộc đời, ấy vậy mà đến chương cuối cùng, lại chẳng phải em cùng đứng bên cạnh anh trên một lễ đường, việc em chỉ có thể làm là mỉm cười và chúc phúc, việc em đã từng làm suốt cả thời thanh xuân rực rỡ não nề ấy.

 

 

Nhu nhược? Không, em không gọi cái sự ngu dốt của em là nhu nhược. Em chỉ có thể ủi an mình bằng cách gọi tên nó theo cái hướng đỡ đau lòng hơn, đỡ ích kỉ hơn. Đó chính là sự giao thoa đầy giả tạo giữa con tim và lý trí, bởi lẽ trên cõi đời này, có vài mối quan hệ không phải một người cứ ra sức yêu là người còn lại sẽ cảm động, càng không phải cứ cho thật nhiều thì cũng sẽ nhận lại những thứ tương đương, đủ và trọn vẹn cho những thứ mình hy sinh. Anh biết không, Lộ Tinh Hà đã ở bên Cảnh Cảnh 10 năm, hơn 56 lần tỏ tình, những vẫn chỉ có thể an phận với hai từ “bạn bè”. Đông Phương Úc Khanh vì Tiểu Cốt a đầu mà chết, nhưng Thiên Cốt có đau lòng bằng khi bị chính Bạch Tử Ngọa phụ lòng? Thế gian này đôi lúc buồn cười đến mức em không thể nào hiểu nổi. Con người ta mãi mê đâm đầu vào những u mê mộng tưởng, ta không biết mình đã yêu, ta chỉ nhận ra khi trái tim của mỗi đứa vụn vỡ ra đến mức không có thứ phép màu nào có thể hàn gắn cho nổi. Suốt những ngày tháng thanh xuân qua, ta đã lãng phí những phút giây đáng lẽ ra ta đã có thể được hạnh phúc, đến lúc chỉ còn vỏn vẹn hai ba ngày cuối cùng đành buông tay bất lực. Suốt 16 năm tồn tại trên cõi dương gian này, điều làm em hối hận nhất vẫn là đã bỏ cơ hội nói ra, đã bỏ lỡ lần nắm lấy bàn tay anh đang chìa ra ngay trước mặt, em xin lỗi, dù em biết là đã quá muộn màng rồi. 

Làm gì đi nữa, thì mọi thứ cũng đã quá muộn màng rồi Dù chọn con tim hay là nghe lý trí, quá vãng và những điều đã xảy ra vẫn không có cách nào đổi thay Còn 99 ngày trước khi người chính thức khăn gói ra khỏi thanh xuân của đời mình, vậy mà cho đến bây giờ, vẫn không biết phải làm sao cho vừa. Vào ngày cuối cùng ấy, liệu ta có nên ôm chầm lấy người và bảo: ” Em thương anh.

Suốt tháng ngày qua, em vẫn luôn nhìn về phía anh một cách chân thành nhất ” rồi sau đó biến mất khỏi cuộc đời người như thể chưa từng đặt chân bước vào hay là vẫn mỉm cười và diễn nốt vai nữ phụ cao thượng ấy? Em từng là thùng rác bỏ buồn của người. Em từng là nơi người say mê, huyên thuyên suốt đêm kể vê những ước mơ, những dự định trong tương lai mà không hề có tên em trong ấy Em từng nơi người gọi là nhà Đến thời điểm này, dẫu cho có chọn theo con tim, hay cố chấp nghe theo lý trí đi chăng nữa, thì ngay từ phút giây ban đầu ta mang lòng si mê người, người đã, đang và chưa từng có ý định đáp lại những si mê ấy của em Vạn lần cảm động đâu bằng một lần rung động..

Sưu tầm