Thấy mẹ nhặt rác bị đánh, con trai nói: Rồi họ sẽ quỳ xuống cầu xin mẹ con mình thôi!

Thấy mẹ nhặt rác bị đánh, con trai nói: Rồi họ sẽ quỳ xuống cầu xin mẹ con mình thôi!

Thấy tiếng mẹ gọi đã về tới, nó vội vàng chạy ra nhưng bà nội giữ nó lại, không cho nó đi. Nó nhìn bà bằng ánh mắt ngơ ngác thì bố đã lao về phía mẹ, giang tay cho mẹ một cái tát thẳng vào mặt. Mẹ loạng choạng, ngã nhoài ra đất, hai bao tải mẹ vác trên người cũng rơi xuống, lỉnh kỉnh chai lọ rơi hết cả ra ngoài. Mẹ nhìn bố, sợ hãi:

– Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Cô định để cho cái nhà này chết đói hay sao? Nhà tôi thật là vô phúc khi rước về cái của nợ hôi hám, bẩn thỉu như cô.

Mẹ không nói gì, chỉ cắm cúi nhặt từng chiếc vỏ chai cho vào trong bao. Nó cố rời khỏi vòng tay của bà, chạy đến bên mẹ. Mẹ nhìn nó, không khóc mà mỉm cười. Nó thương mẹ, thương mẹ vô cùng. Mẹ nó chỉ là người phụ nữ kiếm tiền bằng nghề nhặt rác. Với cả nhà, với ông bà, với bố, nó là cái nghề khiến cho cả dòng họ bị coi thường, bị mỉa mai. Nó biết vì sao mọi người không thích mẹ nó, nó hiểu vì sao mẹ nó lại bị đối xử như vậy. Nhưng với nó, mẹ chẳng có gì đáng bị coi thường hết. Không có mẹ, đường phố chẳng sạch được.

Không có mẹ, nó sẽ không được yêu thương, nâng niu, chiều chuộng nhiều đến như vậy. Và đơn giản hơn, nó chỉ cần có mẹ, như vậy là đã quá đủ để khiến nó hạnh phúc rồi. Nó không thích bà và bố mắng chửi, đánh đập mẹ nó. Nhưng nó còn quá nhỏ, nó chẳng thể làm gì được ngoài việc đứng nhìn mẹ nó bị đòn. Bởi nó đã nói rồi, và lời nói vô tác dụng. Sự nhẫn nhịn của mẹ nó, vô hình chung khiến nó cảm thấy bị yếu đuối. Nhưng nó không bỏ qua dễ dàng thế đâu. Mẹ nó ôm nó vào lòng, thật chặt.

Thấy mẹ nhặt rác bị đánh, con trai nói Rồi họ sẽ quỳ xuống cầu xin mẹ con mình thôi!