Ông cụ bật khóc: Cho bố lên thăm mẹ mày đi, bố chỉ muốn nắm tay bà ấy lần cuối

Ông cụ bật khóc: Cho bố lên thăm mẹ mày đi, bố chỉ muốn nắm tay bà ấy lần cuối

Ông Quân bà Hà lấy nhau đã 30 năm, có với nhau 3 mặt con, đủ cả nếp lẫn tẻ. Dù cuộc sống vất vả nhưng vì xác định rằng dù có đói khổ thế nào cũng phải cho con đi học đầy đủ nên ông Quân ra sức làm việc. Hết làm đồng, ông lại đi làm mộc, làm phụ hồ, đi bốc vác thuê. Ai thuê gì ông cũng làm. Nhìn những đứa con đang tuổi lớn, cơm không đủ ăn, đi học toàn phải mặc quần áo vá, sách thì toàn xin người khác, ông cay mắt lắm.

Rồi ông theo người trong làng đi buôn gỗ. Công việc mới này khiến ông phải xa nhà hàng tháng trời. Bà Hà ở nhà xoay sở với 3 đứa con. Nhưng cũng may là ông Quân kiếm được tiền nên từ đó cuộc sống của cả gia đình đều được cải thiện.

Cứ nghĩ cuộc sống của ng bà sẽ đỡ hơn ai ngờ sau khi đứa út vào đại học thì ông Quân bị tai nạn nằm liệt giường. Từ một người đàn ông khỏe mạnh, giờ ông Quân chỉ còn ngồi trên xe lăn. Mọi công việc trng nhà giờ chỉ còn nhờ cả vào bà Hà. Ông cũng chẳng tự chăm sóc cho bản thân được nữa, cái gì cũng nhờ vợ.

Cũng may là 2 đứa con lớn của ông tốt nghiệp và xin được việc làm tốt, lương tháng cả mấy nghìn đô. Nhà ông nhờ thế cũng khá khẩm hơn, hai ông bà già giờ chỉ ngồi chăm nhau, lo ăn uống sao cho đủ chất chứ không còn phải chạy ăn từng bữa nữa. Người ta cứ bảo ông bà có phước, đẻ được mấy đứa con đứa nào cũng giỏi. Nhưng không ai biết rằng, kể từ khi con ông bà đi làm, chúng không còn quan tâm đến bố mẹ nhiều nữa. Cứ đến tháng, mấy đứa con chung tiền lại, gửi cho ông bà 10 triệu đồng, nhưng tuyệt nhiên chúng không hỏi thăm ông bà, không về nhà thăm ông bà vì chúng nghĩ rằng, tiền đã làm hộ mọi việc.