Ốm nặng nhập viện, bồ chẳng đoái hoài

Ốm nặng nhập viện, bồ chẳng đoái hoài

Trước nay, đàn ông đào hoa và trăng hoa không thiếu. Không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng đích thị bản thân tôi cũng thuộc một gã đàn ông trăng hoa. Không phải tôi không yêu thương vợ con mình. Chỉ là khi mà người ta đã có được một địa vị và một công việc tốt rồi thì mọi chuyện hình như khác hơn trước thì phải. Đặc biệt đối với đấng mày râu, khi đã leo lên đến cái chức trưởng phòng hay giám đốc thì cảm giác sẽ vô cùng khác..

Không phải người đàn ông không biết yêu thương gia đình. Vì ít thì tôi và vợ cũng đã có đến 4 năm bên nhau, yêu nhau rồi mới kết hôn. Có với nhau 6 năm làm vợ làm chồng và có chung hai đứa con nhỏ chứ chẳng phải ít. Nhưng rồi, tất cả tan biến trong một lần tôi ngu dại bỏ vợ theo bồ.

Chuyện thế này, trước nay thì tôi vẫn luôn quan tâm vợ con mình. Nhưng dạo gần đây thì công việc bận quá nên không có thời gian nữa. Đã thế vợ mới sinh đứa con gái thứ hai, cậu con trai lớn hơn 1 chút rồi nhưng thật sự hai đứa con nhỏ gần như đã chiếm hết thời gian của vợ. Công việc tôi thì bận, về nhà thì con cái. Vợ thì không có thời gian quan tâm và đặc biệt nhu cầu của tôi cũng không ai đáp ứng.

(Ảnh minh họa)

Kể ra như thế thì phụ nữ đọc được sẽ nói tôi là gã đàn ông không biết thương vợ thương con rồi nào là tôi bao biện này nọ. Nhưng cứ thử là đàn ông thì chắc chắn mọi người mới hiểu được cái cảm giác của gã đàn ông. Đàn ông mà, ham của lạ đâu có gì là lạ. Thậm chí ngay cả phụ nữ mà không được quan tâm chăm sóc thì cũng sẽ làm điều đó chứ đừng nói đến chuyện là đàn ông.

Thế nên tôi ngoại tình. Cái này thì tôi cũng thừa nhận mình sai chứ không có gan nói rằng mình ngoại tình mà vẫn vênh mặt lên nói rằng mình đúng. Trước nay đàn ông vốn có cái gen đó rồi. Tôi ngoại tình nhưng quan trọng hơn là cô bồ ấy vừa hấp dẫn và quyến rũ đến cái độ khiến tôi bỏ vợ được không phải chuyện đơn giản. Vợ tôi là người phụ nữ toàn tâm toàn ý cho gia đình. Nhưng về nhà, đi làm mệt mỏi về mà vợ thì cằn nhằn hết tiền này đến tiền kia. Còn con thì ngồi khóc nghịch bẩn khắp nhà. Nói không giúp vợ không thông cảm cho vợ. Cũng biết bồ chỉ đến với mình lúc mình có tiền tài thôi chứ chẳng ai hi sinh được như vợ mình cả.

Biết là thế nhưng tôi vẫn cứ yêu và nhất quyết bỏ vợ dù bố mẹ và mọi người có ngăn cản. Thậm chí còn có người chửi vào mặt tôi rằng: “Sướng mà ngu không biết đường hưởng!!”. Tôi chấp nhận hết không nói gì mà ly hôn vợ. Vì con còn nhỏ nên vợ tôi giành quyền chăm sóc, tôi sẽ gửi tiền hàng tháng cho các con.

Từ hôm đó, tôi đưa bồ về nhà sống chung như vợ chồng mà không đăng kí kết hôn. Sống chung được gần 3 tháng thì tôi đã hiểu được bản chất của bồ mình. Có thất vọng nhiều nhưng tôi cũng không đến nỗi muốn bỏ đi tìm người khác.

(Ảnh minh họa)

Thế mà, tôi nào có quên được cái ngày hôm đó. khi mà tôi bị ốm nặng đến mức vào viện. Nhất định tin tưởng cô bồ của mình sẽ có mặt để chăm sóc mình. Nhưng rồi, không hề, cô ấy không hề xuất hiện ở bệnh viện để thăm tôi. Chính xác tôi cũng không biết cô bồ của mình đi đâu. Bình thường chỉ cần tôi nhắn tin là đã đồng ý đi chơi liền rồi.

Giờ thì đợi mãi không thấy đâu. Thế mà tôi chỉ thử nhắn tin cho vợ cũ nói rằng mình đang bị tai nạn nặng lắm thì lập tức chưa đầy 10 phút sau đã thấy cô ấy hớt hải chạy vào bệnh viện với một chiếc dép trên chân còn chiếc kia không rõ ở đâu. Tôi nhìn người vợ cũ đã ly hôn mà lòng hối hận vô cùng. Vừa đến chưa quan tâm đến chuyện gì cô ấy đã lập tức lao vào nắm tay tôi rồi hỏi: “Anh có bị sao không, anh có đau lắm không??….”. Rồi một tá những câu hỏi khác nữa khiến tôi cảm động vô cùng.

Đây là chuyện thật của tôi, một câu chuyện hoàn toàn thật. Câu chuyện này giống như một lời cảnh tỉnh dành cho đàn ông. Tất cả những ông chồng từng phạm sai lầm, đã phạm phải tội ngoại tình, có ý định ngoại tình. Đừng bao giờ làm điều đó để sau này phải ôm hận như tôi.

Sưu tầm